Cấm cung
Phan_18
Tống Bình An sững sờ tại chỗ, chốc lát sau, mới bối rối hướng người nọ quỳ xuống: “Tiểu nhân Tống Bình An khấu kiến hoàng thượng….”
Người còn chưa quỳ hẳn xuống, đã bị người nào đó phi thân đến giữ chặt, không cho quỳ xuống.
“Trên người ngươi còn thương tích, đừng đa lễ như vậy nữa, đứng dậy.”
Diệp Hoa nửa uy hiếp nửa dịu dàng đỡ người cứng ngắc dậy, đợi hắn đứng vững sau thì nhìn kỹ hắn một hồi, nhịn không được vươn tay sờ sờ vết thương lộ bên ngoài. Động tác của y rất nhẹ, như sợ làm đau hắn, Tống Bình An ngây ngô cười nói: “Hoàng thượng, không có việc gì, tiểu nhân đã hết đau rồi.”
Diệp Hoa ngẩng đầu, nhìn hắn một cái thật sâu, dắt tay hắn dẫn hắn đi đến bên giường.
“Ngươi bị thương đã lâu, mà đến bây giờ trẫm mới đến thăm ngươi, ngươi có trách trẫm?”
Dù biết rõ người phía trước quay lưng lại với mình không nhìn thấy được, Tống Bình An vẫn vội vàng lắc đầu: “Không hề, hoàng thượng trăm công ngàn việc, sao có thể rảnh rỗi đến xem tiểu nhân. Hơn nữa nếu hoàng thượng muốn gặp tiểu nhân, cũng nên là tiểu nhân đến tìm hoàng thượng. Vả lại thân thể tiểu nhân từ trước đến nay rất mạnh khỏe, một chút vết thương nhỏ mà thôi, qua vài ngày đã tốt rồi!”
“Không phải!”
Đi đến bên giường, hoàng đế đột nhiên xoay người nhìn thẳng hắn.
“A?” Tống Bình An ngơ ngẩn.
“Trẫm không đến gặp ngươi, là vì sợ hãi sau khi nhìn sẽ không nhịn được.”
“Không nhịn được?” Tống Bình An không hiểu ra sao.
“Đúng vậy.” hoàng đế dịch ra phía sau một bước, ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn hắn, “Sợ hãi tận mắt thấy vết thương trên người ngươi sau, sẽ không nhịn được đại khai sát giới.”
Tống Bình An kinh ngạc nhìn Diệp Hoa, thấy trong mắt y lấp lánh vô số ánh sao.
“Trẫm đã hứa với ngươi, sẽ không giết người bừa bãi, trẫm sẽ cố gắng làm được.” Diệp Hoa chợt cười, nụ cười không có nửa điểm tạp chất, chỉ có thuần khiết, sáng ngời, Tống Bình An nhìn đến ngây ngốc ngơ ngác.
“Vừa rồi ngươi nói vết thương của ngươi đã tốt hơn rồi, có thể cho trẫm xem không?”
Đứng nguyên tại chỗ, nhìn ánh sáng trong mắt Diệp Hoa, trừ bỏ ôn nhu, còn có chút lo lắng, Tống Bình An im lặng một lát, sau đó không chút kháng cự chậm rãi cởi quần áo ra. Hiện tại đang là mùa hè nóng bức, trên người hắn chỉ mặc một áo khoác ngắn bằng vải bố, bên trong mặc một bộ áo lót chất vải tốt hơn một chút. Khi hắn cởi xong đứng trước mặt Diệp Hoa, thì người ngồi trên giường lại nói: “Trên đùi có thương tích?”
Tống Bình An khẽ gật đầu nhỏ giọng nói: “Có.”
“Vậy cởi cả quần nữa.”
Lần này Tống Bình An có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi cởi quần ra, cúi đầu trần truồng mặc người trên giường nhìn khắp một lượt.
Qua ước chừng một phút, Diệp Hoa mới mở miệng nói: “Bình An, xoay người lại quay lưng về phía trẫm.”
Tống Bình An ngoan ngoãn làm theo, đương cả lưng hiện ra trước mắt Diệp Hoa, Tống Bình An tựa hồ nghe thấy y thấp giọng gằn một câu: “Cho con chó kia chết quá nhanh rồi!”
Thương tích trên lưng Tống Bình An so với vết thương trên ngực nặng hơn rất nhiều, mới đầu hắn căn bản không thể nằm được, chỉ hơi động đậy chỗ bị thương đã đau đến toàn thân run rẩy, nằm trên giường ngủ ly bì suốt bốn, năm ngày, tình huống mới đỡ hơn một chút. Hiện giờ trên lưng hắn phần lớn vết thương đã đóng vảy, chỉ có một ít là vẫn còn phải dùng băng vải băng bó, nhưng chỉ cần để lộ ra, mấy vết sẹo đó đều có thể khiến người nhìn thấy khiếp sợ hồi lâu.
Tống Bình An còn đang nghi hoặc hoàng đế có phải là mắng chửi ai đó hay không, người ngồi phía sau đã nói.
“Bình An, đến.”
Tống Bình An không khỏi quay đầu lại, thấy hoàng đế cau mày hướng mình duỗi tay, bộ dáng muốn ôm lấy.
“Hoàng thượng….” Tống Bình An do dự.
“Đến.” thấy hắn bất động, lông mày hoàng đế lại nhăn thêm. “Đến cho trẫm một cái.”
Ôm….
Tống Bình An buồn cười. Hắn cũng đâu phải trẻ con, ôm cái gì nha. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng dưới sắc mặt dần dần thiếu kiên nhẫn của hoàng đế, hai chân của hắn vẫn không chịu khống chế đi về phía hoàng đế, cả người lọt vào trong lồng ngực y.
Diệp Hoa cẩn thận ôm eo hắn, sợ sẽ động đến miệng vết thương làm hắn đau thêm. Ôm lấy hắn sau, Diệp Hoa tỉ mỉ nhìn từng vết thương trên người hắn, quang âm trong mắt dần dần trở nên thâm trầm.
Bình An trần truồng cứng ngắc nằm trong lòng y không dám lộn xộn, thấy hoàng đế thật lâu không nói lời nào, ý niệm vừa chuyển, không khỏi bổ sung: “Hoàng thượng, tiểu nhân giờ đã thật sự không còn đau nữa, không cần lo lắng.”
Người dù trì độn đến đâu cũng có vài phần mẫn cảm, lời này của hắn chuẩn xác đâm sâu vào lòng Diệp Hoa, làm y bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Đối diện hai mắt Diệp Hoa, Tống Bình An lại ngốc hồ hồ nghiêng đầu, con ngươi đen láy tràn đầy nghi vấn: Làm sao vậy, hoàng thượng?
Một tia sáng xẹt qua mắt Diệp Hoa, hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng đột nhiên đứng lên ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
“Hoàng thượng?” Tống Bình An bối rối muốn ngồi dậy, lại bị người đè lại.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Hoa chặn hắn lại, hai tay sườn nâng nửa người trên của hắn, chăm chú nhìn hắn: “Như vậy, có làm đau ngươi không?”
“Không đau.” Không có nửa điểm cảm giác nguy cơ, Tống Bình An thành thực lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Hoa không khỏi cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán hắn, rồi dời xuống mắt,….
“Hoàng thượng!” khi môi y lướt xuống ý đồ hôn lên môi hắn, Tống Bình An sợ tới mức quay mặt sang bên.
Diệp Hoa có chút mất hứng nằm cằm hắn ép quay thẳng lại.
“Đừng lộn xộn, vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi hẳn, trẫm sẽ không làm gì cả, chỉ hôn nhẹ ngươi thôi.” Dứt lời cũng không chờ Tống Bình An đáp lại, xem chuẩn nơi mình khát vọng đã lâu, thẳng hôn lên đi.
Tống Bình An cứng người mặc y ngậm lấy môi mình, vừa kiên quyết vừa cường thế xâm lấn khoang miệng hắn, sau cùng ôn nhu đoạt lấy, hết thảy đều giống như mọi lần, rồi lại như khác biệt, hợp tình hợp lý mà lại ngoài ý liệu. Tựa như Tống Bình An nghĩ rằng chuyện này rõ ràng không nên xảy ra, thế nhưng lại khiến hắn trầm mê đến thế, như trúng độc, như say nghiện, thanh tỉnh thì muốn chạy trốn, lạc vào thì cam nguyện tùy nó tiêu vong, vô oán vô hối.
Kỹ xảo của Diệp Hoa cực tốt, Tống Bình An chậm chạp rồi còn trúc trắc vẫn như trước theo y bài bố, bất tri bất giác, hai tay vốn nên rủ tại bên hông, không biết từ lúc nào đã tận tình hoàn lên cổ, duy trì liên tục làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, tại thời khắc này quên đi hết thảy rụt rè.
Bởi vì lo cho thương tích trên người Tống Bình An, lần này Diệp Hoa quả thực cái gì cũng không làm, nụ hôn dài qua đi, hôn nhẹ lên trán người bị y hôn đến nhuyễn ra, nghiêng người nằm xuống, đỡ lấy đầu hắn để hắn dựa vào vai mình, tay kia thì đặt bên eo hắn.
Chờ Tống Bình An khôi phục tỉnh táo mới phát hiện mình nằm trong lòng hoàng đế, vừa động thoáng cái đã bị hoàng đế đè lại: “Nằm yên, đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi đi, trẫm cùng ngươi.”
Tống Bình An ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy y mỉm cười, lập tức không dám tiếp tục nhìn thẳng, bối rối cúi đầu, tim đập như nổi trống. Bàn tay đặt trên eo hắn nóng đến mức phảng phất như muốn làm bỏng da, khoảng cách hai người gần sát đến nỗi Bình An thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm đặc biệt trên người hoàng đế. Mặc dù không phải lần đầu tiên ôm ngủ như vậy, nhưng giờ này khắc này, mặt không hiểu sao lại nóng lên, ngực cũng nhảy dồn dập….
Nghĩ thầm rằng cách ra một chút có thể đỡ hơn, thế nhưng mới hơi dịch ra, đã bị cường ngạnh kéo sát lại, mà còn càng gần hơn nữa, gần đến cả hơi thở cũng giao hòa cùng nhau.
Biết rõ người trong lòng lại thẹn thùng, Diệp Hoa hiểu ý cười, càng vòng tay ôm chặt thêm. Cũng không biết tại sao, chỉ là thích trêu chọc hắn, thích nhìn hắn đỏ mặt ngượng ngùng, còn thích nhìn bộ dáng hắn khó xử. Tấm lưng đã từng thẳng tắp kia, thiếu niên chỉ biết ngốc ngếch cười cười ấy, vì y, mà lộ ra đủ loại biểu tình chỉ riêng mình y có thể nhìn thấy, chỉ cần nghĩ như vậy, tâm tình đã cực kỳ sung sướng như có thể bay lên vậy.
Diệp Hoa gác cằm lên đầu hắn, dịu dàng vuốt ve.
“Bình An, trẫm sẽ không để chuyện đó lập lại với ngươi lần nữa.”
Tống Bình An lập tức đã hiểu chuyện y nói là chuyện gì, nghĩ muốn nói điều gì đó, nhưng sau cùng, chỉ là đem đầu nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng mà vùi sâu vào ngực y.
Cứ như vậy yên lặng thật lâu, đương người trong lòng truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Diệp Hoa biết Bình An đã ngủ.
Cẩn thận buông hắn ra, lại chăm chú nhìn một lượt, cuối cùng mới rón ra rón rén xuống giường, dùng chăn mỏng đắp cho hắn, rồi mới lưu luyến không rời chậm từng bước rời đi.
Cấm cung – chương 14 – thượng:
Chờ Diệp Hoa ra cung tìm được Trịnh Dung Trinh đang ngồi trong quán rượu uống hết chén này đến chén khác, cũng là lúc mặt trời đã ngả về tây. Diệp Hoa vừa ngồi xuống, Trịnh Dung Trinh đã không chút nể mặt nói: “Có việc nhờ người còn đến muộn như vậy, Thiệu công tử thật sự là đủ lễ a.”
Diệp Hoa thản nhiên cười, tự mình rót rượu cho hắn, xem như nhận lỗi, ngoài miệng lại đồng dạng không khách khí: “Đây là tửu quán nổi tiếng nhất kinh thành, ta nghĩ tiên sinh lúc này hẳn là đang cực kỳ cao hứng uống rượu, đến quá sớm e sẽ quấy rầy nhã hứng của tiên sinh mà bị trách tội.”
Vua của một nước tự mình rót rượu, Trịnh Dung Trinh cầm chén trong tay, chậm chạp không uống.
“Tiên sinh có phải là có gì muốn nói?”
Trịnh Dung Trinh liếc mắt nhìn người đối diện, buông chén rượu: “Trịnh mỗ đang nghĩ, gần vua như gần cọp, nếu ta thật sự đáp ứng chuyện của ngươi, chẳng những đến lúc đó không dễ dứt ra, chỉ sợ ngay cả mạng mình cũng không bảo vệ được.”
Trịnh Dung Trinh tiêu sái, tùy tính, huống chi hiện tại lại lẻ loi một mình, không có gì cần phải lo lắng, cho nên mới có thể thẳng thắn như thế trước mặt đương kim thiên tử. Diệp Hoa sớm hiểu rõ cá tính của hắn, vì thế nghe hắn nói như vậy cũng không giận, nở nụ cười chân thành móc từ trong lòng ra một vật đặt lên bàn, đồng thời nói: “Tiên sinh, tại hạ có một kim bài miễn tử ở đây, nếu thật sự có ngày đó, thỉnh tiên sinh lấy thứ này ra, bất luận chuyện gì, tại hạ cũng tuyệt đối sẽ không làm khó dễ tiên sinh.”
Cầm lấy kim bài lật qua lật lại xem kỹ, Trịnh Dung Trinh thoáng mím môi, giống như trào phúng cười: “Thứ đồ chơi này, có tác dụng sao? Thiên hạ to lớn, đều thuộc về một mình hoàng thượng, tính mạng của cả thiên hạ, cũng chỉ tùy vào một câu nói của ngài, một đạo kim bào, một vật chết, thật có thể cứu được một mạng?”
Nói ra những lời hoài nghi về danh dự của một người như vậy, người thường đều sẽ dễ dàng tức giận, chứ đừng nói tới quân vương trước nay được người tôn kính, nhất ngôn cửu đỉnh, không đợi Diệp Hoa mở miệng, Trịnh Dung Trinh đã lại tự giễu cười nói: “Bỏ đi, Trịnh mỗ coi như nó thật sự có tác dụng a.”
Dứt lời, hắn đem miễn tử kim bài nhét vào ngực. “Cho dù thật sự vô dụng, ít nhất nó làm bằng vàng chắc cũng không ít tiền, không có tiền uống rượu thì có thể dùng tới.”
Diệp Hoa không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời bị ý tứ trong lời nói của Trịnh Dung Trinh hấp dẫn: “Ý của tiên sinh là, đồng ý thỉnh cầu của tại hạ?”
Trịnh Dung Trinh không nói, cầm lấy chén rượu hoàng đế tự tay rót cho hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng ống tay áo quẹt môi, nói: “Trịnh mỗ chỉ có một người quả thật cũng không sợ, coi như là nhàn rỗi đến phát khùng mới nhảy vào cái ao đục này đi, xem có thể tìm được niềm vui gì từ trong đó không a.”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng Diệp Hoa biết rõ, hắn sẽ không cắt đứt quan hệ với Tống Bình An, bỏ mặc không quan tâm đến, bởi Tống Bình An đã nói, muốn cứ như vậy cùng y mãi mãi, mà Trịnh Dung Trinh con người trong nóng ngoài lạnh này, vì không để tên ngốc kia ở trong nội cung bị người khi dễ, nên sẽ bất chấp tất cả một bước nhảy vào vũng bùn hoàng cung sâu không thấy đáy.
Thực cùng lịch sử, Long Khánh đế chiêu mộ được nhân tài xuất chúng Trịnh Dung Trinh, có thể nói là dựa vào quan hệ của ‘vợ’ mà thành công, đương nhiên, về mặt ngoài, sách sử ghi lại là Long Khánh đế ‘ba lần đến mời’, rốt cục dùng chân thành cảm động vị Tể tướng tương lai quyền khuynh triều dã, phụ tá hai đời đế vương này, sau nhắm mắt xuôi tay thì được Bình Nhạc đế truy phong Thái tử Thái bảo, hậu táng cố hương.
Những chuyện này, hiện tại tất nhiên không ai đoán được, hoàng đế Diệp Hoa mời được kẻ thỉnh thoảng điên điên khùng khùng Trịnh Dung Trinh phò trợ, trong lòng cũng có chút bồn chồn, coi như hoàn toàn dựa vào vận may mà đánh cuộc một lần, khi đưa hắn vào cung, cũng chỉ để Lại bộ khảo hạch sau phân cho chức vị bất quá là Thất phẩm Hộ bộ.
Đây cũng không phải hoàng đế cố ý sắp đặt, mà đúng là ngoài ý muốn, Hộ bộ là nơi quản lý tài chính của cả nước, các bộ thu chi đều phải trải qua Hộ bộ, cho dù là một chức quan Thất phẩm nho nhỏ, cũng là công việc béo bở khiến người ta đỏ mắt. Bất quá, Trịnh Dung Trinh nhậm chức, có một thời gian khá dài phải chịu vất vả, bởi vì Lễ bộ Thượng thư Hách Liên Nguyệt là người của Thái hoàng thái hậu, kể cả Hộ bộ Thượng thư đương nhiệm Địch Tịnh cũng đối hai vị nữ nhân đứng đầu hậu cung, mà hiện tại thoạt nhìn như đã thoái ẩn kia xem như thiên lôi sai đâu đánh đó, thậm chí còn có quan hệ không tầm thường với phe phái Điền Trấn.
Lần này hoàng đế quét sạch triều chính, hắn tuy rằng tạm thời tránh được một kiếp, nhưng vài vị bằng hữu, thuộc hạ của hắn thì đã lục tục bị bắt giam, còn có một số bị xử trảm lưu đày, Địch Tịnh vì thế mà ghi hận trong lòng, hoàng đế hắn không thể động được, nhưng người hoàng đế phân công vào, hắn vẫn còn có thể sửa trị một chút.
Đương nhiên, thân là Hộ bộ Thượng thư, Địch Tịnh cũng không phải kẻ ngu ngốc, người của hoàng đế ai dám trêu vào? Cũng đâu phải ngại sống quá lâu. Cho nên không thể công khai, chỉ có thể vụng trộm, Địch Tịnh vì việc này mà vắt hết óc.
Bên này, Địch Tịnh cùng các thuộc hạ khác không ngừng bắt bẻ Trịnh Dung Trinh, bên kia, Hoàng thái hậu cũng âm thầm dung túng. Lần này, hoàng đế con nàng quả thực gây cho nàng không ít cơn tức, bên nào cũng là cốt nhục thân tình, bất luận nghiêng về phía ai đều sẽ bị người ta nói ra nói vào, huống chi nguyên nhân bắt nguồn lại do gia tộc của nàng, nàng càng không thể nói cái gì, chỉ có thể nhịn xuống.
Hiện giờ vào thời khắc mấu chốt, hoàng đế đột nhiên đưa một người như vậy vào cung, nàng có thể không chú ý tới sao?
Con nàng lại muốn chơi trò gì? Bản lĩnh của người này ra sao?
Hoàng thái hậu ở trong tối suy đoán, cũng lệnh Địch Tịnh sớm dò xét xem người này có bao nhiêu phân lượng, thế nhưng sau đó, nàng không biết là thất vọng hay yên tâm mà cười lạnh.
Đối Trịnh Dung Trinh, khi nàng được bẩm báo lại, sớm kết luận hắn: bùn loãng chẳng trát được tường. (bùn loãng chẳng trát được tường: ý chỉ vô dụng, không đảm đương được việc gì)
Đương Hoàng thái hậu biết kẻ bùn loãng chẳng trát được tường kia cuối cùng đem gia tộc nàng toàn bộ bắt giam, người chết, kẻ sung quân, một đại gia tộc đã từng thanh thế rung trời, cứ như vậy tiêu vong, thì suy sụp ngã xuống đất, hối hận không thôi.
Trịnh Dung Trinh thân làm trung cấp chức quan, ngay từ đầu đã giả ngây giả dại, đó chính là sở trường hạng nhất của hắn. Bị sai mấy ngày mấy đêm sao chép sổ sách, hắn thành thực khổ nhọc mà làm, chỉ có điều làm sai hết quyển này đến quyển khác, rót trà thiu cho hắn, hắn mày không nhíu mặt không nhăn một ngụm uống hết, còn thẳng khen trà ngon, sau đó cực lực mời đồng liêu khác cùng uống….
Tuân theo ý của Địch Tịnh, một ít đồng liêu cũng bị cô lập như hắn ngầm xui Trịnh Dung Trinh nhận hối lộ, hắn cầm xong lại quay đầu hô to lên như sợ người ta không nghe được: “Mã đại nhân, bạc ta thu rồi tiếp theo nên làm cái gì bây giờ nha!” Túm hắn đến thanh lâu, mới tới cửa hắn đã lập tức dọa trắng mặt xoay người bỏ chạy: “Oa nha nha, sao mấy nữ nhân bên trong bôi phấn vừa dày vừa trắng quá trời, ai cũng giống hệt quỷ, thật là đáng sợ!”
Việc như thế, nhiều không kể xiết, không chỉ cuối cùng quan viên trên dưới Hộ bộ đều tin Trịnh Dung Trinh là một tên ngốc, mà ngay cả Hoàng thái hậu cũng tin.
Thế nhưng, chính tên ngu ngốc này tại hai tháng sau, cũng đã đem từng tội chứng một của Địch Tịnh cùng một số quan viên Hộ bộ khác thu vào trong tay.
Trịnh Dung Trinh gia nhập cùng dần dần thể hiện năng lực làm Diệp Hoa không hề cảm thấy tứ cố vô thân như trước, cho dù rốt cục dưới áp lực của Thái hậu và triều thần, Diệp Hoa không thể không bỏ dở lần mượn cớ quét sạch triều chính, thanh trừ thế lực Điền Trấn – cái kim trong lòng y này.
Đối mặt Hoàng thái hậu uy hiếp, đối mặt một đám quan viên lấy tử can gián, đối mặt Điền Trấn giả bệnh khóc lóc kể lể cháu ngoại hoàng đế y vô tình vô nghĩa, đối mặt triều đình từ từ suy bại mà không thể vãn hồi, sau một câu ám chỉ của Trịnh Dung Trinh – rừng xanh còn đó lo gì không có củi đốt, Diệp Hoa thỏa hiệp.
Y ngồi, không chỉ là ngôi vị hoàng đế, mà còn là giang sơn, là rừng xanh, hiện tại cứng đối cứng với đám người này, kết quả của y khả năng rất lớn là sẽ bị tước quyền, trở lại thành con rối hoàng đế như mười sáu tuổi trước kia, sẽ giống như phụ thân y buồn bực mà chết.
Đúng vậy, lần này Diệp Hoa thỏa hiệp, y thỏa hiệp đổi lấy chính là Điền Trấn càng thêm vênh váo tự đắc, tuy rằng thế lực Điền thị tổn thất không ít người, nhưng bọn hắn khiến hoàng đế buộc phải thỏa hiệp không đúng sao? Điều đó so với những thứ khác càng chứng minh hết thảy. Người ư, có rất nhiều, qua một thời gian ngắn khôi phục, tiền tài tất nhiên còn có thể cuồn cộn mà đến.
Xung đột đầu tiên này, tới đột nhiên, đi cũng đương nhiên, Hoàng thái hậu hài lòng, Điền Trấn hài lòng, hoàng đế ngồi trên ngai vàng, trầm mặc nhìn ánh chiều tà phía chân trời xa xa.
Chuyên này, thật lâu sau Tống Bình An mới biết được, bởi vì ngày thứ hai sau khi hoàng đế tới tìm hắn, hắn đã bị mang ra hoàng cung, tránh tai mắt của người khác đến một xóm nhỏ cách kinh thành hơn trăm dặm. Chính đang buồn bực, chợt nghe thấy tiếng trẻ con, nhanh bước vào phòng, rõ ràng trông thấy cha nương mình đang ôm Tĩnh Bình sắp tròn một tuổi chơi đùa.
Thấy Bình An, Tống gia hai lão mừng rỡ vô cùng, hỏi ra mới biết, thì ra khi Tống Bình An gặp chuyện đã có người tới nhà nói hắn bị phái đi làm việc không về được. Hai ngày trước, Hoàng Tiểu Thiên đích thân tới đưa hai lão Tống gia đến đây, nói trong nhà có việc không ai chăm sóc Tĩnh Bình, cho nên nhờ hai lão tới chăm, hai vị lão nhân biết có thể gặp cháu, mừng đến chuyện gì cũng chẳng quan tâm, kích động theo đến, ai biết, mới qua hai ngày, đứa con cũng chạy tới rồi.
Tống Bình An đờ ra nửa ngày nói không nên lời, thẳng đến Tống đại nương đem Tĩnh Bình đang cắn ngón tay gọi ‘cha’ nhét vào lòng hắn, hắn nhìn đôi mắt đen bóng to tròn của nó, mới dần dần khôi phục tinh thần.
Những ngày dưỡng thương, hắn rất nhớ cha nương ở nhà, lâu như vậy không về liệu bọn họ có lo lắng quá không? Chỉ tiếc là không biết có thể nhờ ai chuyển lời, không ngờ, hoàng đế đều đã sắp xếp chu đáo cho hắn.
Tống Bình An vùi mặt vào ngực đứa nhỏ, không hiểu vì sao, môi cứ muốn cong lên, càng không ngừng cọ đầu, vừa chọc bé cười, hắn cũng ngây ngô cười không ngừng.
Người đưa Tống Bình An tới đã rời đi, hắn nói với Tống Bình An: “Hoàng công tử đã dặn, muốn ngươi dưỡng thương cho tốt, cái gì cũng không cần quan tâm, qua một thời gian ngắn, ngài sẽ đến thăm ngươi.”
Tống Bình An cứ như vậy ở lại nơi này, hiếm khi nhàn nhã như thế, mỗi ngày ôm đứa nhỏ làm bạn với cha nương, nếu bên người có một nữ tử, có thể nói là hoàn mỹ rồi, chỉ ngẫu nhiên, Tống Bình An sẽ nghĩ nếu Hoàng Tiểu Thiên ở đây, sẽ là cảnh tượng gì.
Đến ngày thứ hai mươi ba, Hoàng Tiểu Thiên một thân phong trần xuất hiện trước mắt Tống Bình An.
Người nọ vẫn như trong trí nhớ, đối với Bình An vì y đột nhiên xuất hiện mà đứng ngây ra, hơi hơi cong lên môi mỏng, có chút thích thú cười cười.
Y tiến lên vài bước, nâng cằm Bình An lên, ôn nhu hỏi: “Bình An, nhớ trẫm?”
Bình An cứ tưởng mình đang nằm mơ, ngây ngốc đáp: “Nhớ.”
Ý cười trên mặt người nọ càng sâu, lại hỏi: “Bình An, bây giờ nên gọi trẫm là gì?”
Bình An mở to hai mắt, thành thành thật thật gọi: “Diệp Hoa.”
“Bình An, lúc nhớ trẫm, ngươi muốn làm gì?”
Bình An dừng một lát, chậm rãi dang hai tay ra, làm động tác muốn ôm người trước mắt, nói: “Muốn ôm hoàng thượng.”
Người nọ cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, giọng nói rất dịu dàng, như sợ quấy rầy giấc mơ của hắn vậy.
“Ôm đi, Bình An.”
Bình An cảm thấy đây thực sự chỉ là một giấc mộng, cho nên hắn tùy ý hai tay ôm lấy người nọ, đem mặt vùi vào ngực y.
Khó trách Bình An lại cảm thấy là mộng, vì khi hắn đang ngủ say mơ mơ hồ hồ có cảm giác có ai đang nhìn mình chằm chằm, mở mắt ra thì phát hiện y đứng bên giường, lúc ngây ra thì rõ ràng còn nghe y nói chuyện với hắn.
Không phải là mộng thì là cái gì? Nếu không người vốn nên ở trong hoàng cung sao có thể nửa đêm xuất hiện ở đây?
Bình An không muốn nghĩ nhiều, hắn lập tức cho rằng đây là một giấc mộng dài.
Hoàng đế trong mộng giống như trước kia, vừa gặp lại đã hôn hắn, đương ôm hắn một cái, sẽ xấu xa cười, hỏi hắn vết thương trên người đã khỏi hết rồi a, sau đó đem hắn đặt lên giường cởi sạch quần áo của hắn, tuyên bố là muốn kiểm tra thương thế, đợi khi nương bóng đêm thấy rõ từng vết sẹo chạy dọc theo lưng, hoàng đế dùng tay mơn trớn từng cái, hồi lâu không nói.
Sau đó, môi thay thế tay, hôn khắp mỗi một vết sẹo.
Đã sớm quen thuộc nam nhân trước mắt cho nên thân thể rất nhanh đã thấy cảm giác, tiếp đến hết thảy, chắc chắn là cảnh mộng, bởi vì hoàng đế cao cao tại thượng dùng miệng ngậm lấy thứ mà trước nay Bình An vẫn cho rằng rất bẩn, vốn là không muốn, nhưng hoàng đế trong mộng cứ khăng khăng mãi, mà ngay cả trong mộng, hắn cũng không lay chuyển được hoàng đế, cho nên dưới kích thích mãnh liệt, lệ nóng đồng thời trào ra theo tiếng thở gấp.
Đúng vậy, hết thảy đều là mộng, hoàng đế đều vì hắn làm đến tình trạng này, hắn cần gì phải sợ hãi nữa chứ.
Lúc này đây, Tống Bình An phóng túng cả thân thể lẫn trái tim của mình.
Đau đớn ngắn ngủi sau là tiêu hồn thực cốt say mê, Tống Bình An càng không ngừng hướng hoàng đế cầu xin, hoàn toàn theo lời y mà làm, chủ động đi hôn, chủ động rộng mở thân thể, sau đó nói ra những lời dâm đãng thẹn thùng mà bình thường đánh chết cũng không chịu nói, khi bị giữ lấy đến cơ hồ mất đi ý thức, thì còn có thể dùng nơi ấy gắt gao bao chặt, lưu luyến trầm mê trong cơn mộng đẹp vô cùng.
“Bình An, nếu ngươi nhiều lần như thế, trẫm nhất định sẽ tinh tẫn nhân vong.”
Hoàng đế thở hổn hển, thanh âm trầm thấp khàn khàn lần nữa khiến cơ thể hắn run rẩy.
Tống Bình An nghĩ rằng đây là mộng, đến cuối cùng, hắn cảm thấy, nếu như thực sự chỉ là một giấc mộng thì tốt biết bao nhiêu, chỉ có điều khi đó hắn đã không thẳng nổi eo, mặt vùi vào gối, muốn cứ vậy bịt chết chính mình đi!
Thấy Tống Bình An xấu hổ che mặt, hoàng đế cười khẽ, kề sát ngực lên lưng Tống Bình An, ghé vào lỗ tai hắn bật hơi.
“Bình An, trẫm phải đi.”
Một câu làm Tống Bình An cả kinh ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Hoàng thượng?”
Diệp Hoa vuốt ve tóc hắn, trầm giọng nói: “Trong nội cung còn một đống tấu chương chồng chất chờ trẫm xử lý, không quay về không được, đêm nay, chỉ là muốn gặp ngươi.” Nhớ nhung mãnh liệt thình lình dấy lên, cho nên mới chẳng quản đường xá xa xôi chạy tới.
Nhớ lại Bình An vì mình xuất hiện mà ngẩn ra, Diệp Hoa không khỏi mỉm cười.
“Bình An, trẫm nghe nói mấy ngày nay ngươi đợi ở chỗ này rất nhàm chán, muốn tìm việc gì đó để làm?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian